Chương 1- Khái niệm về hoạt động của con người

Nhóm tác giả:

Sebestina Anita Dsouza, Roshan Galvaan và Elelwani Ramugondo(Eds)

Trích sách: Các khái niệm trong Hoạt động trị liệu: hiểu theo quan điểm của vùng Nam Bán Cầu

Quan điểm chống lại những cách hiểu phổ biến về hoạt động của con người

Không có một cách đơn giản và dễ dàng nào để xác định khái niệm về hoạt động, mặc dù những định nghĩa đơn giản thường rất hấp dẫn. Điều này là do các nhà hoạt động trị liệu muốn xác định phạm vi quan tâm chính của họ một cách ngắn gọn. Tuy nhiên, mong muốn cung cấp một định nghĩa phổ quát và hiểu biết về thuật ngữ như vậy là có vấn đề, vì nó có nguy cơ phủ nhận những quan điểm đặc biệt của thế giới và bóp méo tiếng nói nhất định của nhóm người đa dạng mà các nhà hoạt động trị liệu phục vụ. Hammell (2009) đã phê phán cách mà các nhà hoạt động trị liệu đã sử dụng các định nghĩa một cách phiến diện và giả định về hoạt động của con người đã bị giả mạo trong bối cảnh ” thế giới nhỏ bé” thường chỉ đại diện chogiới tính, giai cấp, phân biệt chủng tộc, khả năng nhìn nhận thế giới và làm thế nào để tham gia vào đó. Ví dụ, công việc mại dâm đặc biệt ít được quan tâm và không được coi là một hoạt động làm việc hợp lý, đòi hỏi sự chú ý, vì những quan điểm của người Thiên Chúa Giáo da trắng trung lưu, về những yêu cầu của họ để một công việc được coi là có giá trị. Điều có thể suy diễn từ sự thông thái của Hammell (2009), cũng như các học giả khác, những người đã nhận ra rằng trong bối cảnh chính trị-xã hội về hoạt động, cách nó được hiểu, là không thể có một định nghĩa phổ quát về thuật ngữ này và việc này có thể cũng không hữu ích hơn để phát triển thực hành hoạt động trị liệu. Bằng nhiều cách, cuốn sách có quan điểm đối ngược với cách thế giới hiểu về hoạt động trị liệu mà những hoạt động đó không thể dịch được trong các ngữ cảnh khác nhau, và điều này tiếp tục tăng cường bản chất phức tạp của hoạt động con người.

Việc đưa ra một khái niệm về hoạt động đã được thừa nhận là không rõ ràng, (Christiansen, 1997, Nelson, 1988) và điều này được tiếp tục thừa nhận. Chúng ta tranh luận ở đây rằng sự mơ hồ này là một sức mạnh và là điều này cần được duy trì trong việc tiếp tục đưa ra những lý thuyết về hoạt động con người. Như vậy, những gì được trình bày ở đây không phải là một định nghĩa gói gọn về hoạt động. Thay vào đó, chúng tôi đưa ra các quan điểm lý thuyết về hoạt động, thuật ngữ liên quan của nó, và mời độc giả chất vấn sự liên quan theo ngữ cảnh của lý thuyết được chia sẻ. Chúng tôi tin rằng quan điểm này sẽ cho phép chúng ta chống lại lý thuyết thống trị (Hammell, 2011) và khuyến khích sự sự suy nghĩ mang tính phê phán trong việc giảng dạy, học tập và thực hành (Silverman & Cassaza, 2000).

Vậy thì, làm thế nào chúng ta có thể định nghĩa được hoạt động?

Không thiếu các định nghĩa về thuật ngữ hoạt động trong lĩnh vực hoạt động trị liệu và tài liệu về khoa học hoạt động. Nói một cách đơn giản và tổng quát nhất, hoạt động được hình thành như sau:

  • Tất cả những điều mà mọi người cần, muốn hoặc phải làm hàng ngày (Wilcox, 1998), cả những điều bình thường và bất thường (Watson, 2004).

Điều này có nghĩa là trong chuyên môn về hoạt động trị liệu, hoạt động không chỉ là những việc làm để được trả tiền mà còn hơn thế nữa (Galvaan, Gretschel, & Peters, 2015), điều này trái với những gì thường được giả định bởi công chúng.

Định nghĩa trên mơ hồ và thiếu tính chuyên biệt, điều này đặt ra thách thức cho các nhà hoạt động trị liệu, khi giao tiếp với nhau và với người mà họ làm việc. Điều này dường như mâu thuẫn với lập luận trước đây của chúng tôi, xác định sự thiếu cụ thể khi định nghĩa hoạt động phổ quát chính là một sức mạnh, từ đó tiết lộ tình trạng tiến thoái lưỡng nan trong việc chống lại một định nghĩa phổ quát: Làm thế nào để chúng ta liên lạc với nhau mà không mô tả hoạt động theo một định nghĩa thống nhất trong mọi tình huống?

Một thách thức nữa và mối quan tâm ngày càng tăng cần được nhấn mạnh đối với các nhà lý thuyết về khoa học hoạt động và liệu pháp hoạt động là trong nhiều ngôn ngữ, không có bản dịch trực tiếp cho từ “hoạt động”. Theo Kantartzis và Molineux (2012), “khó khăn khi dịch từ “hoạt động” sang các ngôn ngữ khác nên được công nhận như chỉ ra rằng hoạt động không tồn tại, hoặc không được khái niệm theo cùng một cách, bằng các ngôn ngữ khác “(trang 49). Chúng tôi tán thành với quan điểm của Kantartzis và Molineux (2012) theo họ rằng các cuộc đối thoại nhiều chiều và đa dạng về khái niệm hoạt động trên khắp thế giới sẽ làm phong phú thêm sự hiểu biết của chúng ta về sự biến đổi theo ngữ cảnh và sự phức tạp của nó, do đó phải được đề cập đến. Điều này có nghĩa là cố gắng hiểu hoạt động có thể là gì ngày càng phức tạp.

Mặc dù, về bản chất, nhiều định nghĩa về hoạt động có tính khái quát, nhưng một số nhà lý luận đã đưa ra một cách rõ ràng hơn những gì họ tin là các thành phần khác nhau của khái niệm hoạt động. Một trong những nhà lý luận cụ thể-David Nelson cung cấp một cách đơn giản để hiểu hoạt động được tạo thành từ các thành phần tương quan. Theo một nghĩa nào đó, ông đã đưa ra lập trường của mình như một phản ứng đối với sự mơ hồ mà ông đã gặp phải trong tài liệu hoạt động trị liệu vào thời đó (Nelson, 1988). Trong phần tiếp theo, chúng ta sẽ thảo luận về lý thuyết của David Nelson. Chúng tôi tin rằng điều này đặc biệt hữu ích cho các sinh viên chuyên ngành, những người đang tham gia với các khái niệm về hoạt động lần đầu tiên. Tuy nhiên, khi cần thiết, chúng ta sẽ phải xác định vấn đề đối với một số khía cạnh nhất định của lý thuyết này, ảnh hưởng đến tiện ích của nó trong các bối cảnh đa dạng khác nhau.

Trước khi tiến hành, chúng ta phải dành một chút thời gian để nhận ra rằng hoạt động của chúng ta không bao giờ tách biệt với những người tham gia vàocác hoạt động đó; hoạt động phức tạp vì chúng biểu hiện trong cuộc sống phức tạp. Các bài diễn thuyết xung quanh hoạt động thường không nắm bắt được thực tế là hoạt động không bao giờ là kém phức tạp hơn con người.

Mô hình Thực hành hoạt động của Nelson

Nelson (1988) mô tả hoạt động là mối quan hệ giữa hình thức hoạt động và thực hành hoạt động. Ông mô tả thực hành hoạt động như là “hành động” nghĩa là hành động có thể quan sát được, và hình thức hoạt động là hình thức như đãđược thực hiện. Mô hình của Nelson giới thiệu cho chúng ta những thành phần nhất định đóng góp vào mối quan hệ giữa hình thức hoạt động và thực hiện hoạt động (Nelson, 1988) bao gồm cấu trúc phát triển của một người, cũng như ý nghĩa và mục đích liên quan đến thực hành hoạt động. Nelson (1988) đi xa hơn để cho thấy rằng thực hành hoạt động được chứng kiến ​​có tác động đến cả hình thức hoạt động và cơ cấu phát triển của người, những người sẽ thực hiện hoạt động. Mô tả của mỗi thành phần (Nelson, 1988, trang 633-637) được tóm tắt trong bảng dưới đây.

Bảng 1: Mô tả các thành phần trong mô hình hoạt động của Nelson

Thành phần Mô tả
  Hình thức hoạt động

 

Một tập hợp các hoàn cảnh khách quan và tồn tại riêng biệt với người đó.

Hình thức hoạt động của một hoạt động tương đương với môi trường, ở đó, hoạt động diễn ra và chỉ ra các quy tắc và thủ tục của hình thức làm việc cụ thể. Hình thức hoạt động bao gồm cả yếu tố thể chất và văn hoá-xã hội.

Chúng ta thường nói về các hình thức hoạt động như thể mọi người đều quen thuộc với họ, nhưng họ có cách diễn giải văn hóa xã hội khác nhau trong các bối cảnh khác nhau. ví dụ. nấu ăn, bơi lội, nhảy múa vv

Thực hành hoạt động

 

 

Việc làm có thể quan sát được của một hình thức hoạt động.

Loại hành vi và đáp ứng được quan sát tùy thuộc vào hình thức hoạt động cụ thể, bao gồm cả người có liên quan và cách giải thích chủ quan của họ về hình thức hoạt động.

Cấu trúc phát triển

 

 

Bao gồm tất cả các đặc tính chức năng và ý thức của con người.

Những đặc điểm này bao gồm các khía cạnh cảm giác, hoạt động, tri giác, nhận thức, cảm xúc và giữa cá nhân với nhau (p 636), hoạt động trên mức độ liên quan với nhau, để định ra cách mà một người có thể làm được. Nelson giải thích rằng tổng của những khía cạnh này lớn hơn các phần riêng lẻ (p 636).

Ý nghĩa

 

Ý nghĩa đặc biệt từ hình thức hoạt động được xuất phát từ người tham gia hoạt động đó.

Nói cách khác, khi một người bắt đầu tham gia, họ sẽ suy diễn ý nghĩa từ hình thức hoạt động ở mức nhận thức, và sẽ giải thích về những gì được cô mong đợi trong tình huống cụ thể này.

Mục đích Đây là mục tiêu kết nối với thực hành hoạt động.

Đó là lý do người cụ thể sẽ tham gia để tạo ra một thực hành hoạt động mà họ tin là phù hợp với hình thức hoạt động và đạt được mục đích họ đã đề ra. Theo đó, người này sẽ định hình cấu trúc phát triển của mình, để phù hợp với hình thức hoạt động, dẫn đến kết quả thực hành hoạt động có thể nhìn thấy được.

Tác động

 

Tác động đề cập đến ảnh hưởng của thực hành hoạt động trên hình thức hoạt động tiếp theo cũng như về cấu trúc phát triển của cá nhân.

Các khía cạnh lịch sử-xã hội-chính trị của hoạt động

Mô hình của Nelson (1998), mặc dù rất hữu ích trong việc hiểu sâu hơn về khái niệm hoạt động, nhưng nó lại hạn chế trong việc mô tả những ảnh hưởng trong bối cảnh hạn hẹp nên chúng ta phải hiểu rõ khái niệm hoạt động.

Trở lại mô hình hoạt động của Nelson (1998), lý thuyết của ông bị phê phán vì hàm ý rằng các lựa chọn mà cá nhân đó thực hiện luôn là có chủ tâm và có mục tiêu. Trường hợp của Pappa ủng hộ những bình luận này và cho thấy các cá nhân không phải lúc nào cũng hành động một cách có chủ ý và bị ảnh hưởng bởi ý thức thực tế, điều này đã hướng dẫn hành động của họ, qua đó hình thành các lựa chọn hoạt động của họ (Galvaan, 2015). Điều này có nghĩa là việc làm của con người thường là sản phẩm của những gì xảy ra vào một thời điểm và ý thức ngầm mà người ta biết làm thế nào để chọn hành động của mình để đáp ứng những kỳ vọng về xã hội học và chính trị (Galvaan, 2015). Khía cạnh này của hoạt động thường được coi là chỉ ở một mức độ hạn chế do tầm quan trọng lớn lao của quan điểm tầng lớp trung lưu trong sự tiến hóa lịch sử của hoạt động trị liệu và khoa học hoạt động.

Những quan điểm này vẽ nên bức tranh của một người, luôn tự quyết định, có khả năng lựa chọn và đạt được một mục đích tự chọn cụ thể. Thực tế là phần lớn hoạt động thường được xác định theo ngữ cảnh và người ta ít khi dựa vào những hiểu biết và hành động tiềm ẩn, và có sự liên quan trong nhiều bối cảnh khác nhau. Nhận thức được vai trò của bối cảnh trong việc định hình các lựa chọn hoạt động và kinh nghiệm hoạt động của một người sẽ cho phép hiểu rõ hơn về hoạt động của con người trong các bối cảnh tương ứng.

Trọng tâm lịch sử của hoạt động trị liệu trên sự tốt đẹp mong muốn và giá trị nhân từ của nó (Molineux, 2004) đã định hình cách mà chúng ta có thể hiểu hoạt động chỉ là về hoạt động tích cực. Hammell (2011) cảnh báo chúng ta về sự điên rồ vốn có trong ý tưởng này, khi cô chỉ ra rằng hoạt động cũng có khả năng làm suy nhược, nhục nhã, vô nhân đạo, và có thể ảnh hưởng đến sức khoẻ và hạnh phúc. Nhìn vào ví dụ của Pappa, sự tham gia của ông vào tội ác dẫn đến đau đớn và nhục nhã khi bị tấn công, và cuối cùng là suy giảm. Mặc dù không phải là một hoạt động tích cực, nó là giá trị khám phá và là rất quan trọng để hiểu quá trình của mình làm cho ý nghĩa. Mặc dù Wilcock (1998) đã chỉ ra trong công trình nghiên cứu của mình rằng có mối liên hệ giữa hoạt động và bệnh tật, thông qua kinh nghiệm về rủi ro hoạt động và sự có mặt của các yếu tố cấu trúc các khái niệm này không được phát triển và củng cố thêm.

Các kết quả thay thế hoặc ảnh hưởng của thực hành hoạt động

Sự tập trung mạnh mẽ vào thực hành hoạt động như là một hành động có thể quan sát được trong mô hình của Nelson đã phủ nhận những cách khác mà sự tham gia có thể xảy ra, làm rõ mối liên hệ chặt chẽ với hoạt động, tự nó, là một kết cục mong muốn, điều đó là hiển nhiên trong lịch sử phương Tây và một thế giới thiểu số, nguồn gốc của điều trị lao động chuyên nghiệp  (Kantartzis và Molineux, 2012). Quá đặt trọng tâm về sự thực hiện làm hạn chế chúng ta hiểu được những cách thức khác trong đó có thể quan sát thấy sự tham gia vào hoạt động.

Hoạt động là hành động tập thể

Về mặt lịch sử, khoa học hoạt động đã tập trung vào hoạt động trong bối cảnh từ quan điểm của cá nhân. Việc khám phá hoạt động như là một kinh nghiệm tập thể được giới hạn trong tài liệu (Peralta-Catipon, 2012, Ramugondo & Kronenberg, 2013). Dickie và cộng sự (Dickie, Cutchin, & Humphry, 2006) đã chỉ ra sự tập trung cá nhân mạnh mẽ trong hoạt động trị liệu bằng cách nhấn mạnh rằng hoạt động hầu như không bao giờ là “cá nhân trong tự nhiên.” Hoạt động tập thể được định nghĩa là “Các hoạt động do cá nhân, nhóm, và / hoặc xã hội trong các bối cảnh hàng ngày; những điều này có thể phản ánh ý định về sự gắn kết xã hội hoặc rối loạn chức năng, và / hoặc tiến bộ, hoặc ác cảm với một lợi ích chung “(Ramugondo & Kronenberg, 2013; 17). Định nghĩa về hoạt động tập thể xem xét cả hoạt động “tích cực” và “tiêu cực” và thừa nhận khả năng của hoạt động tập thể để duy trì các hoạt động xã hội một cách công bằng và / hoặc áp bức. Hoạt động tập thể cũng giới thiệu khái niệm “ý định” hoặc mục đích chia sẻ, thể hiện các khía cạnh của hoạt động cho thấy mối liên hệ chia sẻ với người khác. Những quan điểm về khía cạnh tập thể của hoạt động này không tìm thấy trong mô hình hoạt động của Nelson (1988) và những định nghĩa khác về hoạt động như ông.

Phân loại hoạt động

Nguyên tắc phân loại hoạt động đã được sử dụng trong hoạt động trị liệu và các ngành khác để phân loại hoạt động, phân loại các bộ phận cơ thể hoặc hành vi để nghiên cứu và phân tích thêm. Một hệ thống phân loại thường được thông báo bởi một hệ thống cụ thể và hữu ích trong việc xác định các thành phần cơ bản của hiện tượng hoặc cơ thể đang nghiên cứu. Hiệp hội các nhà hoạt động trị liệu của Canada xếp loại hoạt động thuộc một trong ba hạng mục-tự chăm sóc, năng suất (hoặc công việc) hoặc giải trí (CAOT, 1997). Việc phân loại ngành hoạt động phù hợp với ba loại khác biệt, đã được phổ biến trong hoạt động trị liệu, nhưng trở nên khó hiểu, khi xem xét quan điểm chủ quan và kinh nghiệm của hoạt động, cũng như ảnh hưởng của bối cảnh.

Thảo luận về một số cách bình thường trong việc phân loại hoạt động luôn dẫn đến sự phê phán các khía cạnh có vấn đề của các hệ thống phân loại này.

Phân loại nội dung / thời gian so với quan điểm hiện tượng học

Christiansen (1997) nhấn mạnh một số nhà lý thuyết đã phân loại hoạt động như là một sự thay đổi của ba loại được liệt kê ở trên, đôi khi bao gồm vui chơi và giải trí, và gọi đó là các hoạt động tự chăm sóc “sinh hoạt hàng ngày” và là “công việc” có hiệu qủa Những tổ chức chuyên ngành trong một thế giới thiểu số đã nhấn mạnh sự phân loại hoạt động theo ba loại này. Tuy nhiên, thậm chí những ngành hoạt động trong bối cảnh thế giới đầu tiên ít khi phù hợp với bất kỳ một trong những điều này. Mặc dù vậy, việc nhấn mạnh của giới chuyên môn về ba loại này (Hammell, 2009) đã đưa ra các giả định cụ thể về cách dành thời gian trong mỗi ngành hoạt động (Christiansen, 1997). Do đó, thường có một giá trị đặc biệt cao được dành cho thời gian dành cho hiệu quả và công việc, làm nổi bật sự đóng góp của tự do và chương trình nghị sự tư bản trong việc định hình sự phán xét của chúng ta về cách mọi người nên dành thời gian tham gia vào các hoạt động khác nhau (Kantartzis và Molineux, 2012). Hammell (2009) đã chỉ ra rằng các nhà hoạt động trị liệu nên chú ý hơn đến kinh nghiệm sống của người dân trong phân loại hoạt động của họ. Dựa vào nghiên cứu với những người bị thương tổn thương tủy sống, và các nghiên cứu chuyên sâu khác, bà đề xuất các ngành hoạt động được phân loại theo khả năng của họ để đáp ứng các nhu cầu nội tại (Ibid). Điều này sẽ bao gồm “hoạt động phục hồi”; “hoạt động nuôi dưỡng thân thiết, kết nối và cống hiến”; “tham gia vào các hoạt động”; và “hoạt động phản ánh cuộc sống liên tục và hy vọng về tương lai.” Mô tả của mỗi loại (Hammell, 2009, p 110-112) xuất hiện trong Bảng 2 dưới đây.

Bảng 2: Mô tả các loại tiềm năng để phân loại hoạt động theo kinh nghiệm của sự tham gia (Hammell, 2009)

Thể loại Mô tả
Hoạt động Phục hồi

 

Kinh nghiệm tham gia hoạt động đóng góp vào cảm giác hạnh phúc của một người. Những kinh nghiệm này có thể đặc biệt nổi bật, khi một người đang phải đối mặt với những hoàn cảnh đầy thử thách. Định hướng mục tiêu và tính mục đích của những nỗ lực đó là không cần thiết. Hoạt động tham gia chỉ đơn thuần là tạo được kinh nghiệm, được thỏa mãn và đáng làm.

 

Hoạt động nuôi dưỡng thân thiết, kết nối và cống hiến. Những loại hoạt động này cho phép người ta kết nối với người khác và trải nghiệm cảm giác liên kết và thuộc về những kinh nghiệm này. Điều này sẽ bao gồm những ngành hoạt động được thực hiện với và cho những người khác. Loại này dựa trên tiền đề rằng sự phụ thuộc lẫn nhau là một phần của điều kiện làm người.

 

Tham gia vào các hoạt động

 

Danh mục này sẽ bao gồm tất cả những điều mà mọi người cần hoặc muốn làm. Một số hoạt động này có thể cho được cảm giác đã hoàn thành được mục đích và hạnh phúc, trong khi những người khác có thể cảm thấy nhàm chán hoặc phải tham gia vì nghĩa vụ hoặc vì có ít lựa chọn. Tất cả những hoạt động điều được bao gồm ở đây-cho dù nó được coi là tích cực hay tiêu cực.
Hoạt động phản ánh cuộc sống liên tục và hy vọng về tương lai

 

Danh mục này liên quan đến những người gặp khủng hoảng trong cuộc sống. Mục đích của hoạt động trong thể loại này là tập trung vào sự gắn kếtcác sự kiện của mình trong quá khứ, từ đó, những điều được thực hiện trong hiện tại cũng được tưởng tượng như là tiếp tục trong tương lai

 

Đây là các loại tạm thời và Hammell (2009) thúc giục những người trong nghề tiếp tục gắn kết với quan điểm của nhiều người trong cuộc đối thoại đang diễn ra đối với các hệ thống phân loại phản ánh nhiều hơn về cách thức các hoạt động của con người xảy ra trong bối cảnh thực tế. Việc này sẽ bao gồm xem xét lại các công cụ đánh giá liệu pháp hoạt động được sử dụng để phân loại thực hành hoạt động và sự tham gia của nhiều người và đặc trưng theo ngữ cảnh của các công cụ đó.

Kết luận

Mặc dù hoạt động là phổ quát cho tất cả, nhưng nó bị ảnh hưởng nặng nề, định hình và được thông báo theo ngữ cảnh. Do đó, khái niệm thế giới thiểu số về hoạt động trở nên có vấn đề. Chúng tôi đã lập luận rằng hoạt động của con người thách thức định nghĩa phổ quát và khẩn thiết nhấn mạnh rằng khía cạnh đa dạng của nó, cần phải  luôn được xem xét trong bối cảnh. Do đó, sự hiểu biết về hoạt động thừa nhận những điểm tương đồng của con người, nhưng cũng cho phép đa dạng, là một ưu tiên rất cần thiết trong hoạt động trị liệu. Các xu hướng phát triển toàn cầu đòi hỏi phải có phương tiện giao tiếp với nhau mặc dù sự mơ hồ hiện đang có ở cả sự hiểu biết lẫn phân loại hoạt động. Điều này, cùng với thách thức chống lại những cách hiểu phổ quát, nên khuyến khích sự phát triển lý thuyết về khái niệm hoạt động của con người, thừa nhận và bao gồm những người sử dụng dịch vụ làm đối tác trong quá trình xác định diễn giải theo ngữ cảnh của hoạt động của con người.

Bình luận

avatar
  Subscribe  
Notify of

Tin Liên Quan